Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Lưu Văn Liệt thân yêu


        

     Lưu Văn Liệt....tên của một vị anh hùng trẻ tuổi thời chống mỹ.....Lưu Văn Liệt..tên một ngôi trường đã gắng bó với tôi suốt một thời học sinh....
     Nằm bên dòng Cổ Chiên thơ mộng....Thành phố trẻ Vĩnh Long dang từng bước đổi thay để trở nên hiện đại...xứng tầm một đô thị trẻ....nhưng nằm trong trung tâm thành phố trẻ đó có một ngôi trường đã tồn tại 60 năm tuổi...đó là ngôi trường cấp 3 Lưu Văn Liệt...
     Ngôi trường Lưu Văn Liệt tọa lạc trên đường 30/4 phường 1 thành phố vĩnh long mang một dáng dấp cổ kính với lối kiến trúc được xây dựng thời pháp thuộc....và là ngôi trường không chuyên nổi tiếng của tỉnh vĩnh long .
     Cách đây 5 năm rồi , khi tôi còn là một cậu học sinh cấp 2 , như bao đứa bạn cùng lớp khác...tôi không ngần ngại chọn lưu văn liệt làm điểm dưng chân kế tiếp của mình trong cuộc hành trình dài của học vấn......Có lẽ cái lý do duy nhất mak tôi chọn đó là nó nổi tiếng và....không còn trường nào tốt hơn nó cả ( ngoài trường chuyên )...Nhưng dần dần....gắn bó với ngôi trường cũ kĩ này 3 năm..và bây giờ khi đã rời khỏi trường tôi mới chợt nhận ra rằng mình iu nó lám...nó đã để lại cho mình thật nhìu kỉ niệm đẹp của 1 thời áo trắng....
    Thời gian trôi qua thật mau , thấm thoát mak đã hơn 1 năm tôi ra trường....bây giờ ngoảnh đầu lại nhìn tôi thấy một cảm giác lạ lùng....khó tả được bằng lời....có lẽ tôi muốn được quay trở lại thời học sinh...nó đẹp và thật nhiều kỉ niệm....cái suy nghĩ này có mâu thuẫn hok nhĩ ?...câu trả lời là có....tôi nhớ là  khi vừa bước ra khỏi cổng trường...tôi đã mạnh dạng tuyên bố rằng...tui sẽ hok bao giờ quay trở lại cái thời học sinh đó dù có cho tui vàng muôn bạc lượng...Nhưng nào ai có biết....khi đã rời khỏi mái trường thân yêu rồi...tôi mới thèm lám cái cái cảm giác phải co ro..tim đập thình thịch...khi giáo viên sắp gọi tên trả bài...hay cái cảm giac nhẹ nhàng...như trút được 1 gánh nặng khi mak thầy cô đóng cuốn sỗ trả bài lại....ôi! cái cảm giác , cái cảm giác đó thì hok một đứa học sinh nào có thể wên được....Còn nhìu lám cái kỉ niệm thân thương của tuổi học trò....tôi yêu..tôi nhớ....
     Ngôi trường Lưu Văn Liệt đối với tôi giờ đây như là một kỉ niệm đẹp của tuổi học trò....nó sẽ còn mãi và vẫn đẹp trong lòng bao thế hệ học sinh đã từng gắn bó với nó....với từng góc phòng học cũ kĩ rêu phong , với từng cành cây , ngọn cỏ.....nó sẽ mãi là kỉ niệm...kỉ niệm tuổi học trò....
     Kết thúc cái entry này là một bài thơ mà tôi viết trong cuốn lưu bút của mình.....bải thơ không hay nhưng nó là tình cảm của tôi với ngôi trường cũ và bạn bè cũ.....

                              [ MIỀN HOANG VẮNG ]

             “ Gửi yêu thương về một miền hoang vắng
                Khắc khoải tìm kỷ niệm ấu thơ
                Tuổi chân chim đầu trần đội nắng
                Tung bay cùng với những ước mơ

                 Ước mơ cho đất trời đứng lại
                 Đừng xoay vòng theo vũ điệu của thời gian
                 Để cho tôi một lần được nhớ
                 Về một thời áo trắng tinh khôi

                 Về con trai , con gái lớp tôi
                 Nửa “ thiên thần” và một phần “ ma quỷ”
                 Phải thế chăng hỡi lớp ta yêu quý
                 Hình như không mà tất cả quỷ ma

                 Tôi yêu sao lớp tôi nhiều đến thế
                 Yêu bạn bè cùng tất cả thầy cô
                 Trên bục giảng sao mà hăng say thế
                 Từng mái chèo cho vững bước tôi đi

                  Kỉ niệm ấy cuối con đường vẫn đợi
                  Bóng ai về vẽ lại tuổi thơ
                  Thời trinh nguyên hồn nhiên áo trắng
                   Em tinh khôi dẫn lối tìm về......”

 Kỉ niệm 55 năm thành lập trường THPT Lưu Văn Liệt......

Sẽ nhớ hoài kỷ niệm trường xưa đã qua,
Sẽ nhớ hoài cô thầy ngày thơ đã xa,
Sẽ nhớ hoài ôi bạn bè sao thiết tha,
Nỗi nhớ này xin gởi lại trong tiếng ca...




































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

các bạn nhận xét không ghi lung tung! những thông tin thiếu chính xác!